Cả đêm xoay qua xoay lại chán chê, cơ bản là không ngủ được. Đeo cả khẩu trang mà ngủ, nếu bạn sơ ý để hở mặt ra là bị nước nhỏ vào lạnh buốt! Ba lô để mép lán cũng bị nước nhỏ vào ẩm hết cả.
Theo lịch trình là tầm 3 rưỡi dậy, ăn sáng rồi 4 giờ khởi hành, bạn sẽ leo đêm bằng đèn pin rồi tầm 6 rưỡi, 7 giờ lên đến đỉnh, đón những tia nắng đầu tiên. Thực tình thì mình không muốn đi đêm cũng không ham đón bình mình trên núi. Nhưng việc đụng độ một đoàn “super bự” đã làm thay đổi tất cả.
Trước khi đi ngủ cả nhóm bàn nhau, sáng 3 giờ dậy. Với kinh nghiệm leo Fansipan, đi sớm hơn kế hoạch để thứ nhất, tránh đoàn đông, họ đã đi từ 3 giờ sáng đêm hôm trước nên chắc họ phải ngủ bù! Thứ hai để khi lên đến đỉnh, khách đi cáp treo chưa kịp xuống sẽ có nhiều không gian và thời gian để chụp ảnh hơn.
Nhưng đời thật không như ta lập plan rồi gửi sếp…
…12 giờ đêm mà thực ra lúc đó, mình vẫn không thể ngủ được, chẳng biết là mấy giờ nữa, chỉ biết gió gào thét khủng khiếp ngoài lán và trời tối đen như mực!
Bắt đầu có tiếng người gọi nhau dậy, càng lúc càng nhiều, í ới khắp bốn phương. Nói thêm một chút về đoàn lớn này, họ đi khoảng 270-300 người tính cả porter. Đây là đoàn khách nước ngoài, phần lớn đến từ Đông Nam Á gồm Thái Lan, Singapore…
Tiếng chân người rào rào, họ còn tổ chức warm up ngay tại chỗ, hô vang khẩu hiệu các kiểu…như một đoàn quân khí thế sắp ra trận!
Hic, nằm ủ trong túi ngủ mình vẫn ngoan cố, coi như không nghe thấy. Anh hướng dẫn viên thông báo mới 12 giờ hơn! Sao họ không cần nghỉ mà leo ngay thế nhỉ?
1 giờ đêm, từng đoàn nhỏ kéo quân rời khỏi chỗ cắm trại, đoàn người bật đèn pin đi trong đêm tạo thành vệt sáng zic zac trên núi, di chuyển như một tia chớp nhỏ!
Vỡ kế hoạch!
Thế là không thể khởi động trước họ, mọi người quyết định ngủ tiếp đến 3 giờ…
…
3 giờ, mình vẫn chưa thực sự ngủ được suốt 2 tiếng qua, vẫn nhìn lên trần lán với những vạch kẻ nhiều màu của tấm bạt lờ mờ trong đêm và nghe gió rít bên ngoài mà lo lắng. Nếu đã xem “Công viên kỷ Jura” chắc các bạn có thể hiểu ít nhiều tâm trạng mình lúc này. Hãy tưởng tượng bạn tự nhiên đứng …bơ vơ ngoài đó, tức giữa rừng quốc gia Hoàng Liên, giữa điểm 2 800m Fansipan, gió sẽ nuốt chửng lấy bạn như bị một con khủng long “nhấc” đi, chìm vào bóng đêm vô tận.
3 giờ hơn, anh hướng dẫn viên gọi bọn mình dậy. Anh và một vài bạn porter đã nấu cho mỗi đứa một bát mì với hai quả trứng để bọn mình lên đường. Trời vẫn tối, ẩm và ướt dù không mưa. Lúc này mình đành mạnh dạn nói với anh, “Anh ơi, tối và gió thế này em không dám đi đâu, thà đi muộn một chút khi trời sáng nhưng đi với tốc độ nhanh, còn hơn đi từ giữa đêm nhưng tốc độ chậm! Em cam kết là em không để về muộn đâu.”
Sau khi thuyết phục đôi lần với cái đứa sợ “rét” là mình nhưng vô ích thì anh hướng dẫn viên quyết định ngủ …tiếp, ở lại đi cùng mình sau. Còn hai bạn đi cùng mình hôm qua vẫn tiếp tục đi như kế hoạch. Khách và các porter còn lại sẽ leo xuống sau.
…
5 giờ, trời chưa sáng nhưng đã nghe ngoài lều một đoàn khởi động. Biết là mặt trời sắp lên, mình nhẹ nhàng xếp đồ rồi gọi anh hướng dẫn viên dậy, hai anh xem lên đường.
Những tia sáng yếu ớt đầu tiên đã lan xuống mặt đất! Mình bước ra khỏi lều khi sương đã phủ ướt vạn vật, gió vẫn tiếp tục hoành hành, cuốn tung những tấm bạt bay phất phới. Không để chậm trễ, mình bước đi ngay trên nền đất ẩm.
…
Chỉ 5 phút sau, mình đã gặp nhóm cuối cùng trong đoàn đông nhất vì họ mới khởi động trước đó. Vì yếu tố thể lực họ cũng chia ra nhiều nhóm nhỏ. Mình đã vượt qua nhóm vào chiều hôm qua một lần. Trong đoàn có một anh rất to, có lẽ to gấp 3 lần người bình thường. Anh miệt mài leo lên từng bậc, được mọi người trong nhóm, kể cả porter thay phiên nhau đỡ, dìu lên.
Vừa chớm sáng, không cần đèn pin, mình cố gắng leo nhưng không có được sự hưng phấn của ngày hôm qua.
Gió lạnh và giá buốt quất thẳng mặt tê tái. Trời lạnh nên mình phải mặc nhiều hơn hôm qua, mọi cử động cũng khó hơn. Mới đi được một đoạn ngắn nhìn lại mà sương mù đã giăng trắng đường, không nhìn thấy gì. Mình ngây thơ nghĩ rằng, chắc chút nữa mặt trời lên, nắng chan hòa, sương mù tan dần sẽ ấm lên ngay thôi, vì hôm qua nắng chang chang mà!
…
Từ đỉnh 2800m bạn sẽ leo lên 2900m rồi lại leo xuống 2800m. Ở đây có vài đoạn mà bạn phải nằm dài ra mà leo.
Mình leo từng bước, vừa đi vừa lẩm bẩm “cố lên, cố lên”. Rút kinh nghiệm leo Fansipan hôm qua, mình không dám nghỉ nhiều, không dám để anh hướng dẫn viên đợi.
Sáng sớm, đường leo Fansipan chẳng có ai, đúng là “tiếng tôi vang rừng núi sao không ai trả lời?”
1 tiếng, 2 tiếng rồi 3 tiếng mình đã thấy cột cáp treo ở trước mặt! Tầm 10 giờ mình có mặt ở ga đến cáp treo. Lúc này, mình cũng gặp hai bạn đã đi từ sáng sớm, các bạn đã chơi xong, chuẩn bị đi xuống.
Trời siêu siêu lạnh, đến nỗi chụp ảnh cũng không thể bỏ khẩu trang ra. Lần trước lên đến đây, trời mưa nên mình không thể lượn lờ chụp ảnh hay vào chùa nên lần này mình tranh thủ thăm quan hết.
Mây và sương mù phủ trắng bốn bề nên những mái chùa, tháp chuông thấp thoáng càng thêm huyền bí, linh thiêng!
Lúc này thì chân mình có dấu hiệu đau nhẹ rồi, vận tốc leo ngày một chậm. Anh hướng dẫn viên gợi ý, hay em đi lên bằng tàu leo núi đi, 600 bậc thang nữa, chứ đi thế này tối về không kịp đâu!
Đắn đo đôi phút rồi mình cũng đồng ý, nhờ tàu leo núi lên đỉnh để tiết kiệm thời gian và sức lực hơn.
…
Tuy nhiên bạn lưu ý, lúc mình đi, tàu leo núi chỉ có thể đi lên, không cho đi xuống, tức là xuống bạn leo bộ. Lần trước mình đi Fansipan thì có vé khứ hồi lên xuống nhưng giờ họ chỉ cho lên mà không cho xuống, sau đó, thì mình cũng đã hiểu nguyên nhân!
Điểm mua vé tàu điện cạnh chỗ mua vé cáp treo để về. Vé tàu điện là 70k/người/lượt. Do đeo găng tay leo núi nên mình sơ ý để rơi vé, phải mua lại vé khác nên mất tiền 2 lần! Hic!
Bạn chú ý nhé, vé cáp treo dù bạn chỉ mua để đi xuống nhưng cũng là 700k như vé khứ hồi. Họ giải thích đây là “vé 2 chiều”, nếu bạn mua và chỉ dùng để đi xuống, đấy là vấn đề của bạn!
Lại nói về tấm vé của mình bị rơi, ai đó nhặt được và qua cửa soát vé trước mình chỉ vài lượt người. Khi mình mất vé quay lại hỏi nhân viên, họ báo mã vé của mình vừa được sử dụng qua cửa xong!
Mình xếp hàng và nghe họ khoe vừa nhặt được vé. Mình hỏi lại thì họ nói là nhặt được, có biết của ai đâu? Ít nhất họ cũng hỏi to xem có ai nhận không đã chứ! Mình chắc chỉ vừa để rơi, đứng ngay đó thôi. Thực ra lúc đó, mình hỏi thế thôi, chứ để gặp được họ trong lúc chờ tàu mình đã mua vé mới rồi, lấy có làm gì nữa đâu. Mình kể chuyện này vì sau đó, mình để rơi cuống vé tàu (đã sử dụng), một vị khách nước ngoài đi qua thấy thế đã nhắc mình làm rơi. Một lúc sau nữa, anh hướng dẫn viên của mình lại làm rơi cuống vé, một bạn trẻ người Việt đi qua thấy cũng nhắc anh ấy nhặt lên!
Quan trọng là họ không cầm vé lên để biết vé đã sử dụng!
…
Lên đến đỉnh, có lẽ một phần vì xung quanh trắng xóa, một phần vì vẫn còn giận bản thân đã phải mua 2 lần vé, một phần vì mình đã đi nhờ tàu một đoạn (không leo chân) mà mình không cảm thấy hạnh phúc như tưởng tượng (!?). Cảm giác mọi thứ trải qua đều xứng đáng, tuy nhiên mình không cảm thấy phấn khích và tận hưởng như những lần leo núi khác, dù đây là đỉnh cao nhất, vất vả nhất!
…
Du khách lên từ cáp treo khá đông khiến cho đỉnh núi vô cùng nhộn nhịp. Để tăng năng suất chụp ảnh check in người ta đã làm thêm 1 chóp núi nữa.
Vậy là số mình cũng không lên đỉnh khi trời nắng! Giá như đi sớm trước 1 ngày thôi là không đụng đoàn siêu đông, cũng gặp ngày nắng đẹp để ngắm quang cảnh phía dưới! “Giá như” thì nhiều lắm, nhưng chẳng lẽ “giá như” là phủ nhận hết những gì mình cố gắng. Nếu đi suôn sẻ hơn chắc mình đã không biết nhiều chuyện để kể đến vậy!
Cả thanh xuân dành để hóng leo Fansipan, vậy mà đến nơi cũng chỉ để chụp ảnh check in!
Tận hưởng chán chê, mình và anh hướng dẫn viên bắt đầu đi xuống. 600 bậc thang lúc nãy mình đi tắt giờ hiện ra giữa màn sương mù. Lý do khiến Ban quản lý bắt bạn phải leo xuống vì leo bộ sẽ đưa bạn qua tượng phật khổng lồ A Di Đà ở độ cao 3000 m. Dưới chân tượng Phật cất giữ Xá lợi.
Ngọc xá lợi Phật được đặt trong tháp đồng nhỏ. Tháp đồng lại đặt trong tháp pha lê lưu ly 7 tầng. Ngọc Xá lợi Phật được các cao tăng Myanmar trao tặng, đặt trên núi Fansipan, cầu nguyện Quốc thái Dân an.
…
Trái với tưởng tượng của mình là mặt trời lên sẽ xua tan sương mù và ấm lên. Càng ngày sương mù càng phủ kín lối đi, trời càng lạnh và không có tý nắng nào! Đường xuống núi ẩm ướt tưởng sẽ đi nhanh hơn mà cũng không nhanh hơn là mấy.
Nhiều lúc mệt quá, tưởng như mình nằm dài hẳn trên những phiến đá mà nghỉ, vì hoạt động mạnh, người hạn chế gập vào, không được ngồi.
Trên đường về, mình gặp lại nhóm cuối của đoàn siêu đông, là nhóm gặp lúc sáng sớm. Gặp ở đây tức là họ sắp về đích rồi. Chắc giờ này lên thì họ về luôn bằng cáp treo, nhưng quan trọng là họ đã không bỏ cuộc.
…
Anh hướng dẫn viên nói cần về trước xem chuẩn bị bữa trưa thế nào, mình tự về điểm 2 800m sau.
Rừng núi vắng lặng chẳng có ai, thi thoảng gặp vài bạn porter đi vội vã. Do khách khách về đi cáp treo nên họ về lẻ.
Thỉnh thoảng tiếng chim văng vẳng nghe thật thích…
Chán quá, mình bật nhạc trong điện thoại lên, vừa đi vừa nghe…
…
12 giờ kém, mình quay về điểm 2800 m nghỉ ăn trưa. Những người khác trong đoàn đã xuống núi, chỉ còn anh hướng dẫn viên và vợ anh, chị cũng là một porter trong đoàn. Lúc này, điểm hạ trại đã dọn dẹp xong, không còn bóng dáng những chiếc lều, chiếc lán, thay vào đó, những tấm bạt đã được gói lại trên những chiếc gùi chuyển xuống dưới.
…
Nửa tiếng sau, mình cùng hai anh chị khởi hành.
Vợ anh, chị porter đã nấu chính các bữa ăn suốt chuyến đi. Chị hiền lành, nói tiếng Kinh không rõ và rất nhiệt tình. Rất nhiều đoạn, chị nắm tay mình, vừa kéo, vừa đẩy qua những đoạn dốc, bậc thang để bắt kịp nhịp đi của chị.
Lúc về, chị đeo hộ mình balo, nhờ thế mà mình có thể đảm bảo tốc độ xuống núi!
Anh hướng dẫn viên đã cảnh báo trước nguy cơ 7 giờ tối mới đến nơi, mình mà leo chậm thì có thể muộn đến 8 giờ. 6 giờ hơn trời tối nên mình cố gắng, khẩn trương leo theo anh chị. Nhưng có thế nào cũng làm sao leo kịp anh chị, nhiều đoạn, anh chị đến trước, ngồi nghỉ và chơi, rồi chờ mình đến leo tiếp.
Với kinh nghiệm leo Fansipan“1 ngày”, mình nhớ hôm qua không đi lâu đến thế, lại là leo xuống nên tin tưởng tầm 6 giờ, 6 rưỡi sẽ về đến nơi, chắc anh lại dọa mình như hôm qua chứ gì!
…
Lại nói về chuyện leo xuống, sau khi đạt được ước nguyện là lết đến đỉnh Fansipan mà không thấy vỡ òa như tưởng tượng. Mình leo xuống và tâm trạng tụt dốc không phanh, không thấy hứng khởi chút nào hết!
Cho đến khi leo xuống gặp các bạn leo lên giống mình ngày hôm trước, các bạn hỏi, “còn bao xa nữa bạn? hay trên núi có lạnh không?” mình trả lời, “xa lắm bạn ơi, từ đây leo 2 giờ nữa mới đến chỗ nghỉ!” lúc đó mới thực sự thấy hạnh phúc!
Nhìn những nhóm ngồi nghỉ và đang cố gắng làm điều mà mình vừa đạt được. Họ ngồi đó cũng như những gì hôm qua mình quyết tâm mới thấy tâm trạng hào hứng trở lại.
Chúc các bạn may mắn nhé!
Nhưng sương mù nhiều lắm đấy, không nhanh là lên đến 2800m không nhìn thấy gì luôn!
…
Lạ thật, càng sắp về đến nơi, mình càng không nhận ra những nơi này hôm qua mình vừa leo, rất nhiều lần đã tưởng gần đến rồi, mà vẫn còn xa lắm…
6 giờ tối, theo anh hướng dẫn viên là tiếng rưỡi nữa mới về đích. Lúc này mình thật sự lo sẽ phải đi trong bóng tối. Thế đấy, tránh đi đêm cũng không được, cuối cùng vẫn có những phút cuối phải leo đêm!
6 giờ 20, mặt trời chuyển đỏ rồi vàng quạch qua những tán rừng, tầm nhìn giảm thấp. Bình thường giờ này đã tối lắm rồi, huống hồ là giữa rừng cây thế này! Mình vừa đi vừa thầm cảm ơn ông trời cho thêm 5 phút, 10 phút ánh sáng. Lúc này thấy ánh sáng mặt trời sao quý giá!
Đây là đoạn những tán cây cổ thụ to lớn mà hôm qua mình vô cùng yêu thích.
Bước chân hối hả đến mức, 3 người đi mà không nói chuyện, tập trung về phía trước.
Mình vẫn còn một ước nguyện cuối, là vượt qua đoàn đông ơi là đông đó. Họ khởi hành sớm hơn nhưng hôm qua mình vượt qua được thì hôm nay cũng vượt qua được thôi…
Qua 6 rưỡi mà mình vẫn thấy đường đi, khi những tia nắng cuối cùng cũng không thể xuyên qua rừng cây nữa. Kỳ lạ thật, đáng lẽ phải tối om và mình không nhìn thấy gì nữa vào giờ này rồi chứ, mùa hè đến và mặt trời lặn muộn hơn một chút sao? Cũng có thể mắt đang quen dần với bóng tối nên nhìn rõ hơn. Dù sao con cũng cảm ơn ông trời lắm. Nếu ông muốn thử thách con, cho con một bài học thì ít nhất cũng để con leo 15 phút trong bóng tối thôi ạ!
Khoảng 6 giờ 40, mặt đất trở lại trạng thái nguyên sơ nhất, tĩnh lặng và yên bình. Anh hướng dẫn viên cho mình mượn đèn pin đeo trên đầu để leo tiếp. Không biết còn bao xa nữa, tối thật rồi!
…
Đúng lúc xung quanh chỉ như có mình mình. Bóng đêm nuốt chửng vạn vật là lúc đôi chân tỉnh táo, nhanh nhẹn nhất. Do đã chuẩn bị tâm lý, mình bình tĩnh leo nốt, thấy leo đêm cũng không đáng sợ như mình tưởng. Có chút cảnh báo với các bạn là khu vực này người ta hay thả trâu nên có nhiều “bãi mìn” rải rác! Có ánh sáng thì còn tránh được, chứ tối thế này bãi mìn thật sự là …bãi mìn đó!
Bỗng nhiên, loáng thoáng mình nghe tiếng ai đó gọi nhau… tiếng Thái Lan, nghe là nhận ra liền. Tiếng nói ngày một gần hơn, lanh lảnh, dù mình không nhìn thấy họ. Nhưng được nghe thấy tiếng người chỉ sau …10 phút gì đấy trong bóng tối giữa rừng rậm cũng kỳ diệu quá!
Cuối cùng cũng gặp một đoàn khác, cụ thể hơn, ước muốn vượt qua đoàn đông nhất đã được thực hiện vào phút 90. Trời tối, gần như mỗi người trong nhóm đều có đèn pin, còn khoảng 30, 40 người tạo nên một con đường ánh sáng nhỏ. Họ nói tiếng Anh và tiếng Thái động viên nhau qua chặng cuối. Đoàn 3 người bọn mình, nhanh chóng nhập vào và vượt dần qua họ.
Khoảng 6 giờ 55, mình bắt đầu thấy ánh sáng từ xa, tiếng nhạc sôi động. Chẳng mấy chốc mà mình chỉ còn cách đích đến vài bậc thang. Mình về đích khi thấy đoàn siêu đông đã bật sẵn loa nhạc chào đón những thành viên cuối cùng. Vài thành viên đoàn mình về trước cũng đang ngồi chờ …
…
Bình thường, mình nghe nói, về đến Trạm Tôn, các cán bộ kiểm lâm sẽ trao tặng cho du khách kỷ niệm chương và giấy chứng nhận đã leo Fansipan thành công. Nhưng có lẽ về muộn quá, công ty du lịch đã lấy trước phần của bọn mình và đưa cho mỗi đứa sau.
Xe đưa mấy đứa bọn mình về lại khách sạn – văn phòng của Viettrekking. Mình có tip cho vợ chồng anh hướng dẫn viên đã giúp đỡ, động viên mình trong suốt chuyến đi.
…
Về Sapa, bọn mình nhận lại đồ đã gửi hôm trước rồi tắm rửa. Theo lịch trình là về đây tầm 6 giờ tối, nhưng thực tế bọn mình 8 giờ hơn mới về đến nơi. Lúc đầu còn lo không biết làm gì để chờ xe đêm về, thì giờ lại quay cuồng cho kịp lịch trình.
Mình ăn tối nhanh rồi đi massage chân. Như đã chia sẻ với các bạn ở bài viết trước, dịch vụ massage chân ở Sapa với giá từ 140k-200k cho 45-60 phút, kết hợp ngâm chân bằng lá thuốc người Dao Đỏ. Với du khách vừa hoạt động 200% công suất của chân thì càng nên thưởng cho đôi chân “kỳ nghỉ” thư giãn tuyệt đối.
Bữa tối ở Sapa bạn có thể thưởng thức lẩu cá hồi, cá tầm hay đồ nướng. Chi phí này là tự túc nhé!
Sapa lúc này mờ sương, cả quảng trường rét buốt, phủ trắng đường, đứng cạnh nhau chỉ hơn mét thôi mà không nhìn thấy nhau, hèn chi trên núi lại càng lạnh. Xuống núi mới biết hóa ra gió mùa Đông Bắc về, nhiệt độ chỉ có 11-12 độ C.
…
Nếu bạn chưa đi chơi Sapa có thể ghé thăm Nhà Thờ Đá, dạo quanh phố trung tâm.
Xe đón sớm, 10 giờ đã chạy rồi, bọn mình kín lịch, hớt hơ hớt hải chạy về. Vậy là tạm biệt Sapa, mình về Hà Nội.
Khoảng 4 giờ 30 sáng, bọn mình về đến Hà Nội, chính thức kết thúc chuyến đi!
Tuy nhiên, “dấu vết” của chuyến leo Fansipan thì còn sau đấy 1 tuần. Chân mình đau đến mức nhiều khi không thể đi được, đặc biệt leo cầu thang, thì chịu thua!
…
Hi vọng câu chuyện của mình sẽ giúp bạn thêm ít nhiều kinh nghiệm leo Fansipan trong chuyến đi của riêng bạn! Chúc bạn may mắn!
Nếu được hãy kể lại kỷ niệm của bản thân bạn, hay nếu mình giúp được gì, bạn hãy comment phía dưới nhé!
…
Bạn nhớ “cào” thêm Lào Cai trên bản đồ cào Việt Nam của mình nhé!
Đọc thêm:
Chinh phục đỉnh Fansipan: Review kinh nghiệm leo Fansipan chi tiết, cụ thể cho bạn gái (P1)
Chinh phục đỉnh Fansipan: Review kinh nghiệm leo Fansipan chi tiết, cụ thể cho bạn gái (P2)
Về Sa Pa – Thiên Đường gọi tên – mùa nước đổ (phần 1)
Về Sa Pa – Thiên Đường gọi tên – mùa nước đổ (phần 2)
Về Sa Pa – Thiên Đường gọi tên – mùa nước đổ (phần 3)
Hướng dẫn thăm quan Rừng đá Thạch Lâm từ Côn Minh
Bạch Thủy Đài Baishuitai đã “thả thính” phượt thủ như thế nào?
Bí kíp, kinh nghiệm xin Visa du lịch Châu Âu – Schengen tự túc
Kinh nghiệm du lịch Ai Cập tự túc dành cho chị em
Ngược dòng thời gian 1 ngày lạc lối ở Angkor Wat – Campuchia
Nhật ký hành tranh du lịch hồ Nhật Nguyệt (Đài Trung) 2 ngày tự túc
Trải nghiệm Zipline, tắm bùn tự nhiên cực CHILL ở Sông Chày – Hang Tối (Quảng Bình)
Kinh nghiệm Phượt một mình về di tích Tân Trào, Tuyên Quang
Trải nghiệm bay dù lượn Mù Cang Chải Yên Bái – Bay trên mùa Vàng
Phượt xe máy đi Công viên Quốc Gia Taroko (Hoa Liên, Đài Loan)
Chia sẻ kinh nghiệm du lịch hồ Ba Bể 1 ngày ngắm bướm bay dành cho bạn gái
Kinh nghiệm du lịch Ai Cập tự túc, chị em cùng ra xem nào!
Sổ tay Thanh Xuân: kinh nghiệm du lịch Đà Lạt 3 ngày 2 đêm cho bạn gái
Chào bạn HTG, đọc nhật ký hành trình leo Fansipan của 1 bạn gái thấy rất thú vị, bạn viết rất chi tiết và đầy ngôn ngữ văn học :D, vì mình đã từng leo Fan cung Trạm Tôn hồi 2011, lúc đó chưa có cáp treo, chắc cảnh vật hoang sơ và đẹp hơn bây giờ 1 chút, và nhất là đỉnh Fansipan lúc đó chưa có chùa chiền hay công trình gì cả, chỉ có chóp Inox lạnh buốt sừng xững dưới nắng, gió, mưa.
Mọi cung bậc cảm xúc bạn trải qua mình đã từng trải qua vì hành trình là y như nhau, tuy nhiên hành trình của mình ko khó khăn như của bạn vì mình là con trai, dĩ nhiên leo trèo khỏe hơn, chịu lạnh cũng tốt hơn nhiều (một phần do chuẩn bị kỹ lưỡng). Lúc lên tới đỉnh Fansipan cảm giác thực sự rất vui sướng, hạnh phúc vì đã trinh phục được ngọn núi yêu thích.
Nếu leo fan cùng những người bạn thân sẽ thấy ý nghĩa hơn, vì chia sẻ được những cảm xúc của mình ngay tại thời điểm đó.
Mình cứ nghĩ là sau khi có tuyến cáp treo họ cấm leo Fansipan theo đường bộ, bạn cho mình hỏi là bạn leo Fan vào năm nào? họ có còn cho phép leo cùng nào khác ngoài cung Trạm Tôn không?
Cảm ơn sự ủng hộ và những chia sẻ thực tế của bạn. Mình mới leo Fan cuối tháng 2/2019. Theo mình biết là được leo cung khác ngoài Trạm Tôn như Cát Cát mình có đề cập trong bài. Ngoài ra còn 1 cung nữa, chính là đường đi cáp treo hiện giờ mới không được leo. Vậy là bạn định leo tiếp nhưng bằng cung đường khác?
Hihi thank bạn, trả lời nhanh quá 😀
Mình cũng có ý định leo Fan lần nữa với cung Cát Cát, nhưng thời điểm leo lại thì chưa tập xác định, có 2 nguyên nhân, Một là sau lần leo Fan hồi 2011, do chiều về mấy đứa cùng đoàn rủ xuống núi bằng đường Sín Chải, và vì đường đó cực dốc và dài hơn, kể từ đó chỉ đi bộ cỡ trên 4Km là bị đau đầu gối, chứ chưa nói tới leo núi, trekking, việc này mãi cách đây 2-3 năm mới mới luận ra nguyên nhân là do ngày đó xuống đường Sín Chải mình đã chạy quá nhiều khiến đầu gối bị tổn thương. Hai là không có bố trí được thời gian, nếu bố trí được thời gian mình sẽ thử leo một núi nào đó thấp xem chân mình có ổn ko thì sẽ quyết định đăng ký leo Fan theo tuyến Cat Cat.
Trải nghiêm của bạn thú vị quá! Nhưng đúng là leo như bạn ít người dám. Mình thấy bảo nhiều núi thấp hơn nhưng khó leo hơn Fan nhiều, leo Cát Cát thấy bảo phải đi 3 ngày nên thời gian sắp xếp khó hơn thật. Khi nào bạn tìm đc “mục tiêu” mới – ngọn núi tiếp theo mà có thời gian thì viết review nhé! Ngoài ra chắc bạn cũng hay đi phượt nên đi nhiều lắm! Chúc bạn may mắn!
Chào bạn, mình đã đọc hết 3 phần bạn đã viết thực sự rất hay và hấp dẫn. Mình dự định đầu năm này mình cũng sẽ chinh phục đỉnh núi với 1 mình mình để xem giới hạn của bản thân. Bạn cho mình hỏi trong quá trình mình leo vậy có chỉ dẫn về đường đi hay lối mòn không. Hay mình có thể bám theo một đoàn khách nào đó để mình leo được không bạn.
Chào bạn, mình thấy trên đường đi, không có biển báo hướng dẫn gì. Đường mòn vẫn có nhưng có những đoạn thực sự không biết đi thế nào? Mình chưa biết bạn như thế nào nhưng đi 1 mình k có potter và người hướng dẫn khó lắm, ít nhất nếu bạn có bị đau hay chuột rút, rồi ăn uống cắm trại trên núi còn có người hỗ trợ. Bạn có thể book tour ít người để trải nghiệm, nhưng nhớ luôn có phương án 2 dự phòng nhé!