Khi Tình Yêu Bóng Đá trở thành một nét Văn hóa, thì chiến thắng một trận cầu có thể mang Tết đến sớm hơn một chút! Và Hà Nội khi đó, nhuộm đỏ khắp phố phường, người với người, không biết nhau nhưng chung một niềm vui lớn.
Tôi không phải là một fan bóng đá “chân chính”. Tôi đã từng rất yêu thể thao và có chơi một số môn nhưng việc học, cơm áo gạo tiền khiến tôi trở thành một đứa lười vận động đúng nghĩa. Mỗi khi đội tuyển quốc gia vào sâu đến bán kết, chung kết là tôi lại hóng hớt, xem các trận bóng. Nhưng hơn 10 năm nay, Việt Nam không có nhiều cơ hội vào sâu ở các giải đấu đến thế, nên từ rất lâu, tôi không xem một trận bóng trọn vẹn…
Bài viết từ cảm xúc của một fan girl không rành bóng đá…
…
Tôi không hiểu luật hay thấm thía những pha bóng thần sầu để bình luận cùng người khác.
Tôi cũng xấu hổ tự nhận không nhớ mặt và tên của cả đội tuyển U23 Việt Nam lúc đấy. Nhưng điều đấy không ngăn cản tôi cùng “hòa nhịp con tim” với cả nước!
Tôi không rõ việc ra đường ăn mừng mỗi khi đội tuyển chiến thắng có từ bao giờ? Ngày tôi còn là một đứa nhí nhố ham chơi đã thấy hiện tượng này trên ti vi và đã khát khao mình là một phần trong đó.
Năm 2008, đội tuyển Việt Nam chiến thắng Thái Lan trận chung kết lượt về, đã chạm 1 tay vào cup chiến thắng AFF. Hôm đấy còn đúng vào tối giáng sinh, 24/12, anh trai đèo tôi ra bờ hồ và hòa vào cơn bão cờ hoa.
10 năm – giấc mơ mới đến một lần nữa, khi kỳ tích xuất hiện giữa mùa đông, giữa trận bão tuyết. Liên tiếp những tin chiến thắng dội về. U23 Việt Nam nhỏ bé đã đè bẹp những đội bóng Tây Á to lớn ở những phút cuối cùng.
“Đi bão” khai sinh như thế đó!
“Đi bão” U23 Việt Nam
Phố phường huyên náo cực độ. Khắp nẻo đường, cờ đỏ sao vàng tung bay. Tắc đường mà vui như hội, không ai kêu ca phàn nàn gì hết! Nếu không có những dịp như thế này bạn có lẽ không hiểu hết mình đang sống trong một thành phố gần 8 triệu dân thì sẽ đông đúc đến nhường nào. Hình như vườn không nhà trống, mọi người ra đường hết hay sao ấy?
Có anh cầm cờ to vẫy, có cô gái lại cầm bốn năm lá cờ nhỏ xòe như múa quạt. Người cha bỗng trở thành …siêu nhân khi buộc cờ vào vai, con ngồi công kênh cười như nắc nẻ, hai má đỏ hoe lá cờ tổ quốc.
Mẹ chưa bao giờ dễ tính đến thế, bố và con mang nồi niêu xong chảo ra gõ beng beng mà cũng chỉ cười tít mắt. Mâm to thế cũng gõ cho thủng, nồi thì méo xiên các kiểu… Chắc là sau dịp này cả nhà được đi sắm đồ mới luôn! Cảm ơnĐội tuyển U23 Việt Nam đã chiến thắng!
Trên đường, ngoài các bà các cô quen thuộc, tôi thấy những em gái mặc váy ríp, đeo bốt cao sành điệu bán …cờ, băng rôn, đề can cờ! Thậm chí, có những người chỉ bán cây để …treo cờ! Thật kỳ diệu, đây cũng là dịp để tất cả mọi người, già trẻ lớn bé kinh doanh, tăng thêm thu nhập.
Một chiếc xe bus khổng lồ chạy qua đường, tôi thấy những vị khách tóc vàng vén rèm ngơ ngác nhìn đường phố! Họ cười và giơ máy lên chụp lia lịa… Chắc bạn hướng dẫn viên sẽ giải thích cho họ rằng, họ không đi vào đúng dịp lễ hội mà họ đến đúng vào lúc giấc mơ trở thành hiện thực!
“Việt Nam vô địch!” – điệp khúc vang lên nhịp nhàng dù không hẹn trước, không cần quản ca!
Tiếng nhạc, tiếng khua chiếng đanh đá, tiếng còi xe ồn ào, tiếng cười nói rộn ràng mà người già cũng không kêu ca một tý nào. Không ra đường, các ông các bà cũng ra đầu đường, thấy đoàn quân đỏ đi qua là vỗ tay vẫy chào!
Ngay khi trận đấu kết thúc, mọi người đã ra đường, càng muộn càng đông, dòng người đổ về trung tâm không dứt. Một số con đường không thể di chuyển, tôi và bạn phải gửi xe rồi đi bộ dần vào tâm bão, nhưng rồi cũng bỏ cuộc!
Vì lúc này tâm bão “nở” to rồi, bạn không cần phải vào đến tận cùng để cùng say trong chiến thắng!
Có lẽ sẽ rất lâu để bạn, cũng như tôi chứng kiến những người Việt Nam không quen biết nhau nhưng gặp là cười nói bắt tay, high five… một lần nữa!
“Đi bão” là như thế đó!
Giấc mơ tuyết trắng
Có lẽ vào phút cuối chúng tôi đã không thành công đưa cúp về quê hương. Mọi thứ dừng như lại trong trận cầu tuyết trắng đấy!
Những cầu thủ U23 Việt Nam, phần lớn còn chưa nhìn thấy tuyết bao giờ. Lạnh quá… Tôi chỉ biết suýt xoa như vậy. Trước kia, các trận đấu mùa đông ở Hà Nội lạnh 8,9 độ C tôi đã thấy kỳ diệu rồi, mà âm mấy độ, tuyết rơi trắng xóa như thế!
… Các em về trung tâm thành phố hết 5h đồng hồ. Các em vừa xuống sân bay, đói lắm nhưng thấy cổ động viên đợi là vẫy tay cười toét suốt chặng đường!
Dân tộc chúng tôi yêu thể thao, yêu bóng đá như thế đó!
Nếu bạn ghé thăm đất nước chúng tôi vào những ngày “đi bão” cuồng nghiệt như thế, hãy cùng say với chúng tôi nhé!
Đọc thêm:
Người nước ngoài nói gì về Việt Nam?
Tổng hợp kinh nghiệm đi Singapore tự túc dành cho bạn gái
Tớ đã “đổ” chương trình Survivor như thế nào?
14 điểm vui chơi ở Hà Nội khiến bạn lưu luyến không quên
Cuối năm rồi, hãy yêu bản thân hơn và tự tặng quà cho mình đi Con Gái!
12 lý do Con gái nên du lịch một mình một lần trong đời
Hướng dẫn săn vé tàu hỏa đỏ xuyên rừng nổi tiếng Alishan
Khám phá phim trường Hoành Điếm – Thánh địa phim cổ trang
14 bí kíp “không thể không biết” khi chị em du lịch một mình
Một mình Nghệ An – Hà Tĩnh : Dong duổi khắp đất trời
Rước Đèn Trung Thu ở Tuyên Quang – Trở lại tuổi thơ
Các địa điểm du lịch ở Ai Cập tự túc bạn gái nên ghé qua (P1)
Chia sẻ kinh nghiệm du lịch hồ Ba Bể 1 ngày ngắm bướm bay dành cho bạn gái
Review đặt vé máy bay qua Traveloka và Skyscanner: ưu điểm và nhược điểm
Khám phá phim trường Hoành Điếm – Thánh địa phim cổ trang
Kinh nghiệm ngắm bình minh ở Bagan (Myanmar) – Xứng đáng cho cả chuyến đi
Du lịch Koh Rong tự túc ký sự: Hốt hoảng vì muộn tàu, chiến đấu với bọ chét (P1)